"Thời cả nước còn đói khổ, có gia đình ở nông thôn khá đông con. Trong nhà có cậu con cả học hành khá thông minh, là niềm hy vọng để gia đình và giòng họ mở mày mở mặt với làng xóm. Thế là cha mẹ cậu dồn tất cả lực vào để nuôi cậu đèn sách. Những ngày giáp hạt, các em cậu phải nhịn đói hoặc ăn bất cứ rau củ gì đào được để qua ngày, nhưng riêng với cậu thì cha mẹ không cho phép đói. Cậu bé cũng ngoan và học hành chăm chỉ. Cậu học hết phổ thông, hết đại học rồi đi làm công chức trên tỉnh.
Đến các em cậu thì bố mẹ hết lực rồi, chẳng đứa nào được học lên nổi cấp 3, cứ bỏ ngang mà làm ruộng hết. Cậu thứ hai từ bé đã lầm lũi làm việc phụ giúp cha mẹ. Lớn lên cậu học nghề mộc và cuối cùng cậu cũng mở được xưởng mộc tại nhà. Cậu kiếm được tiền phụng dưỡng cha mẹ và lo cho các em lần lượt lấy vợ lấy chồng.
Nhưng đối với cha mẹ cậu thì ông anh cả mới là niềm tự hào. Thỉnh thoảng về làng, ông mặc sơ mi trắng, quần tây là li thẳng tắp thì cha mẹ hãnh diện lắm. Ở nhà có việc gì cha mẹ cũng bảo để hỏi ý kiến anh cả. Đám cưới các em thì anh cả cũng thay mặt cả bố mẹ mà phát biểu trước quan viên hai họ. Cậu hai thì cứ lầm lũi làm việc như nghĩa vụ của cậu."
Câu chuyện trên tôi được đọc trên báo chí VN thời kỳ bắt đầu đổi mới. Cũng là để suy ngẫm về việc Chính phủ nhiệt thành tung hô thành tựu của các tài năng gốc Việt mà xao lãng việc trọng dụng đối với những trí thức đang làm việc ngày đêm tại chính quê nhà.
BĐ
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment