Thursday, 17 February 2011

Một người trung hoa tàn tật

Năm 2005 tôi có dịp đi du lịch Nam Ninh, Quảng Châu, Thâm Quyến (Trung quốc) kết hợp với dự hội chợ về thiết bị y tế. Chuyến đi để lại trong tôi ấn tượng, tuy còn rất sơ sài, về một nước TQ đang trên đà phát triển. Các thành phố Nam Ninh đã sầm uất gần như Hà Nội, Quảng Châu thì hiện đại hơn HN, còn Thâm Quyến thì khỏi nói - chẳng kém cạnh gì so với Budapest về nức độ hiện đại, tuy về khía cạnh cổ kính thì kém xa. Thật kỳ diệu khi được biết trước đó 27 năm Thâm Quyến vẫn còn là một làng chài nghèo bên cạnh Hongkong.

Người dân vùng Nam TQ (chủ yếu là người dân tộc Choang) trông vẻ ngoài và vóc dáng cũng không khác nhiều so với người VN mình. Ở họ luôn thấy toát lên sự miệt mài lao động và nhẫn nại, chịu đựng. Điều lạ là tại các điểm mà đoàn du lịch đến thì luôn có các nhân viên thạo tiếng Việt phục vụ. Tôi nghĩ có lẽ họ là những người Hoa từng sinh sống ở VN. Nhưng không hẳn vậy. Cậu phiên dịch cho đoàn chúng tôi cho biết anh ta đã bắt đầu học tiếng Việt ở Quảng Châu, sau đó chỉ sang học nâng cao tiếng Việt ở ĐH Quốc gia Hà Nội trong 2 năm. Tôi lại gặp một cô bé phiên dịch cho đoàn khác cũng vậy. Thì ra là ở tỉnh Quảng Đông họ rất có ý thức làm ăn buôn bán với VN, vì thế mà có một số người đã chọn học tiếng Việt như một nghề để kiếm sống. Đến đây tôi chợt thấy phân vân: VN mình có ông hàng xóm bất đắc dĩ TQ, chẳng tránh đi được, thế thì dân mình cũng phải có rất nhiều người giỏi tiếng TQ để có thể hiểu họ và làm ăn sòng phẳng được với họ. Hiểu họ để luôn cảnh giác, tránh được những ngón đòn thâm hiểm của họ.

Tại Quảng Châu, đoàn du lịch chúng tôi được đưa đến thăm khu công viên Thế giới thu nhỏ, nơi có mô hình thu nhỏ của các công trình kiến trúc điển hình khắp thế giới như tháp Effen có kích thước bắng 1/3 công trình thật. Sau khi ra khỏi công viên, dừng chân ăn cái kem cho đỡ khát, bất chợt tôi thấy 2 vợ chồng một người tàn tật. Anh chồng cũng chạc ngoài 50, cụt cả 2 chân ngồi trên xe đẩy. Chị vợ đẩy xe cho chồng. Trông họ rất nhẹ nhàng và nghiêm cẩn chứ không xin xấn xổ hay nì nèo khách qua đường. Thấy chạnh lòng tôi rút ít tiền lẻ (cũng chỉ độ 20 nghìn nếu qui ra tiền VN) và đi tới chỗ họ. Khi còn cách khoảng 2m trong tôi chợt vụt lên 1 ý nghĩ: Người đàn ông này trên 50, nghĩa là khi xảy ra cuộc chiến 1979 rất có thế anh ta từng là người lính sang đánh phá và tàn sát dân ta ở vùng biên giới. Tôi thoáng cảm thấy ghê tởm và căm thù. Rồi tôi tự chấn an: nhỡ mình nhầm thì sao. Vả lại nếu quả đúng là như thế thì anh ta cũng chỉ là nạn nhân của chính quyền Cheng Hao Ping và anh ta cũng đã phải trả giá bằng đôi chân của mình. Tình đồng loại lại thắng trong tôi. Tôi tiến tới gần, bằng cả 2 tay tôi cúi người đưa tiền cho người đàn ông tàn tật. Hai vợ chồng họ khiêm nhường chắp tay liên tục cảm ơn. Tôi chỉ nói khẽ: "Wê Nản", rồi nhanh chóng trở về chỗ các bạn cùng đoàn.


No comments:

Post a Comment