Wednesday 29 December 2010

Vô sinh ở Việt Nam tăng báo động

- Tiến sĩ Nguyễn Viết Tiến, Thứ trưởng Bộ Y tế, Giám đốc Bệnh viện Phụ sản TW cho biết, tỉ lệ vô sinh ở Việt Nam đáng báo động là 8% dân số.

Theo tiến sĩ Tiến, nguyên nhân của tình trạng vô sinh ngày càng gia tăng ở Việt Nam phần nhiều do ô nhiễm môi trường, chất độc hại trong thức ăn, lối sống không lành mạnh như: quan hệ tình dục bừa bãi, lạm dụng các chất kích thích, kết hôn quá muộn.

Trong buổi hội thảo những vướng mắc trong điều trị vô sinh mới được tổ chức gần đây, ông Tiến nói rõ, để chữa vô sinh, điều cần nhất là phải đồng vợ, thuận chồng, và cả hai cùng phải kiên trì, vì thời gian điều trị có khi kéo dài nhiều năm.

(Đọc toàn bài tại đây)

Sunday 12 December 2010

Đừng nên bắt chước người Thái

Năm 1990 tôi được cử đi dự một khóa tấp huấn ở Thái lan. Đó cũng là lần đầu tiên tôi lại được xuất ngoại kể từ khi tốt nghiệp ĐH năm 1981. Cái sướng là coi đó như một chuyến du lịch để mở mang tầm mắt. Ngày đó VN mình vẫn còn quá lạc hậu. Đất nước mới thoát ra khỏi những năm tháng trường kỳ làm không đủ ăn. Sang đến Bankok, tôi lại được chứng kiến thành phố sáng ánh đèn lung linh suốt đêm, những đường phố chật cứng ô tô, những supermarket cao vút tràn ngập hàng hóa để hồi tưởng lại những ngày còn sống ở châu Âu.

Đến với Thái lan, tôi thích thú ngắm những ngôi chùa vàng rực rỡ và vô cùng ấn tượng với cách chắp tay chào rất khiêm nhường của người Thái. Tôi học ngay cách chào này và đến bây giờ vẫn thấy nó vô cùng tự nhiên và là cách chào đẹp nhất thế giới. Một điều lạ lùng tôi nhận thấy là ở Thailand người ta treo quá nhiều ảnh của Đức Vua. Sở dĩ thấy lạ, vì ở các nước XHCN ngày xưa cũng đã có thời mà chủ nghĩa sùng bái cá nhân lên tới cao trào, nước nào cũng có một ''lãnh tụ vĩ đại''.

Tìm hiểu về xã hội Thailand, tôi mới biết Đức Vua và Hoàng gia Thái thường không tham gia chính trị, không cai trị đất nước mà chỉ mang ý nghĩa là biểu tượng của dân tộc. Đức Vua là mẫu mực về con người và lối sống (người Thái thường tự hào v/v ngài giỏi nhiều ngoại ngữ và có tài sáng tác âm nhạc), và Ngài thường chủ trì những dự án phúc lợi xã hội. Đức vua rất yêu nhân dân và nhân dân Thái cũng rất kính yêu Ngài. Đó là chuyện của người Thái. Riêng tôi trộm nghĩ, nếu một người ở trong cuộc sống cung đình sung sướng, chẳng phải lo toan cơm áo gao tiền gì cả, thì chắc ai cũng không quá khó để trở thành người tốt và yêu nhân dân.

Nhưng, tình yêu là chuyện riêng tư, không nên phô trương ra bên ngoài. Năm 2000 tôi lại có dịp được đi Ctác sang Thái. Năm ấy, trong 1 buổi dạ tiệc anh bạn người Thái khoe rằng Đức Vua Thailand đã trị vì được 60 năm (đến nay đã là 70 năm) thì một đồng nghiệp người Hàn Quốc bình luận cụt lủn: "Chắc là con ông ta sẽ lập kỷ lục về thời gian trị vì ngắn nhất''.

Quay lại chuyện bóng đá, tôi lại nhớ tới lần SEAGAME 22 được tổ chức tại VN. Năm ấy VN nổi như cồn với lứa cầu thủ trẻ tài năng, mà điển hình là Văn Quyến, Hữu Thắng, Quốc Vượng, Tài Em ... Trong trận chung kết đội U23 Thái đã thắng U23 Việt Nam 2-1 bằng bàn thắng trong hiệp phụ. Vốn không phải là fan cuồng của bất cứ môn gì, tôi thầm mến mộ tài năng và bản lĩnh của các cầu thủ trẻ Thái. Tuy vậy, khi thấy họ ăn mừng bằng cách trương ảnh Đức Vua Thái lên giữa sân vận động Mỹ Đình thì tôi lại thấy gai người, thấy vô cùng phản cảm, vì đây là đất Việt Nam. "Sông núi nước Nam vua Nam ở'', chẳng lẽ các quan chức bóng đá Thái không hiểu. Nếu hiểu thì tại sao họ lại cho phép các cầu thủ Thái làm điều đó. Thứ hai nữa, thể thao là thể thao, không phải là chính trị. Khi chiến thắng thì tôn vinh lãnh tụ, còn khi thất bại thì sao ?

Gần đây, các cổ động viên VN cũng bắt chước, mang ảnh Cụ Hồ ra sân vận động. Theo tôi đây cũng là việc cần suy nghĩ xem "Nên hay không nên ?''. Hãy để thể thao là ngày hội đoàn kết giữa các dân tộc.

Saturday 13 November 2010

Một “học giả” Trung Quốc ngang nhiên hăm dọa dân tộc Việt Nam tại Sài Gòn.

Lời dẫn,

Tại Hội thảo về Biển Đông được tổ chức tại Sài Gòn (11/11/2010), phóng viên Tuần Việt Nam Huỳnh Phan có phỏng vấn Tiến sĩ Vương Hàn Lĩnh đến từ Viện Luật pháp Quốc tế, thuộc Viện Khoa học Xã hội Trung Quốc (Bắc Kinh). Ông Tiến sỹ này đã ngang nhiên hăm dọa dân tộc Việt Nam. Đây là lời bình của tôi sau khi đọc bài phỏng vấn này, nhất là trên Blog Nguyễn Xuân Diện anh Hai Xe Ôm đã đề nghị trục xuất ngay ông này ra khỏi Việt Nam.


Không nên trục xuất "TS Vương Hàn Lĩnh"

ra khỏi Việt Nam

Ông “học giả” Vương Hàn Lĩnh này thật ra chỉ là một thứ sản phẩm hiện đại (và rẻ tiền) của nền lý luận tuyên giáo Trung Quốc. Các ông quan văn người Tàu thời hiện đại này đã phải qua nhiều thế hệ, nhiều năm, từ 1949 đến hôm nay, học tập, ngậm nhắm bài học vỡ lòng của chủ nghĩa bành trướng. Ta biết học thuyết “Chủ nghĩa xã hội mang màu sắc Trung quốc” sau thời Đặng Tiểu Bình chỉ còn cái đuôi màu vàng Trung Quốc nước lớn. Khi Vương Hàn Lĩnh đã mạnh miệng tuyên bố:

- “Nên nhớ rằng cho đến năm 1885, Việt Nam vẫn là thuộc quốc của Trung Quốc” ,

ông ta đã hé mở cho người Việt chúng ta biết não trạng thật sự của cái gọi là “màu sắc Trung Quốc”.

Lời tự thú này cũng là lời tự cáo giác hùng hồn về chủ nghĩa đại Hán thời nay, một thứ chủ nghĩa thực dân mới không hơn không kém. Đức Quốc xã Nazi, tác giả tội ác diệt chủng tại Châu Âu thời thế giới chiến tranh thứ II (1939-1945) cũng bắt đầu bằng cách suy nghĩ như vậy. Trước khi gây chiến, Hitler đã thản nhiên tuyên bố Ba Lan, Tiệp Khắc, một phẩn lãnh thổ Pháp, Bỉ là lãnh thổ cũ của mình…

Nay Trung Quốc có pha thêm chút Á đông kiểu Tần Thủy Hoàng thâm sâu, độc địa bội phần. Vị “tiến sỹ học giả” người Trung Quốc của chúng ta còn không tiếc lời trực tiếp hăm dọa dân tộc chúng ta một cách vô cùng ngang ngược:

- “Tôi muốn nhắc lại nếu không chọn cách giải quyết như tôi vừa nêu, các anh sẽ phải hứng chịu các xung đột bằng vũ lực, hoặc thậm chí chiến tranh. Điều này không hề tốt cho tương lai”.

Nhà “học giả” này có lẽ chưa đọc trang lịch sử chân thật nào về mối tương quan Việt Trung trong quá khứ, ngay cả mới đây năm 1979. Ông ta chỉ học tập bài học bá quyền, những suy diễn méo mó về lịch sử của chính quyền toàn trị Trung Hoa hiện đại ngày đêm thêu dệt, bắt đầu bằng chính lãnh tụ Mao Trạch Đông. Tôi có nhiều tiếp xúc với giới sinh viên trẻ Trung Quốc sang Châu Âu du học. Số đông họ là như vậy. Họ nào biết đến những sự kiện lịch sử, những thất bại, những bài học cay đắng, nhục nhã mà chính dân tộc Hán phải lĩnh hội khi cố tình gây ra xung đột với Việt Nam, buộc Việt Nam phải tự vệ cứu nước.

Cứ nghe những lời tuyên bố gần đây của các đại diện ngoại giao Trung Quốc thì rõ. Họ được đào tạo từ một lò như vậy.

Đại sứ đặc mệnh toàn quyền Trung Quốc tại Việt Nam Tôn Quốc Tường (7 tháng Giêng 2010 tại Hà Nội) đã thách thức cả dân tộc Việt :

- “Hợp tác (với Trung Quốc) sẽ phát triển, (Việt Nam) đấu tranh sẽ thất bại”.

Bộ trưởng Ngoại giao Trung Quốc Dương Khiết Trì (ngày 25 tháng bảy 2010 tại Hà Nội sau khi nghe lời phát biểu có lý có tình của ngoại trưởng Hilary Clinton về Biển Đông) đã thốt lên theo phản xạ giữa nghị trường:

- “Các anh là nước nhỏ, Trung Quốc là nước lớn”.

Thú thật, cả đời tôi chưa bao giờ nghe được những lời lẽ ngoại giao trịch thượng, ngạo mạn và ngang ngược như vậy! Sống trong thế kỷ 21 mà nghe họ tôi có cảm tưởng đang ở thời Trung cỗ tại Châu Âu hay thời Xuân Thu Chiến Quốc bên Tàu: Cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua, lấy thịt đè người… Vậy mà Trung Quốc ngày nay, quá say sưa với những thành quả kinh tế, muốn trở thành siêu cường toàn cầu !

Theo tôi, không nên trục xuất ông Vương Hàn Lĩnh ra khỏi Việt Nam làm gì cho rắc rối ngoại giao với “nước lạ”. Ta nên để vị “học giả” Trung Quốc này đến tham gia hội thảo và phát biểu thoải mái. Nếu ông ta tiếp tục những luận điệu trên thì đây chính là những lời tự cáo giác về chủ nghĩa bá quyền Trung Quốc, giúp cho các nhà học giả quốc tế trong đó có Việt hiểu thêm về lập trường này. Và cũng chính những lời tuyên bố hùng hồn ngây ngô này sẽ đem lại vài cái mỉm cười ý nhị lý thú cho các bậc thức giả quan tâm đến Biển Đông Nam Á …

TP Hồ Chí Minh ngày 11/11/2010

Nguyễn Đăng Hưng
Giáo sư Danh dự Thực thụ Đại học Liège, Bỉ


Tôi muốn trích dẫn câu nói của Đức thánh Trần trong bài Hịch tướng sĩ:
"Uốn lưỡi cú diều mà sỉ mắng triều đình, đem thân dê chó đòi bắt nạt tể phụ"

Xin cảm ơn Giáo sư Nguyễn Đăng Hưng.

Wednesday 25 August 2010

Nhân sự kiện NBC, nhớ chuyện thời bao cấp

"Thời cả nước còn đói khổ, có gia đình ở nông thôn khá đông con. Trong nhà có cậu con cả học hành khá thông minh, là niềm hy vọng để gia đình và giòng họ mở mày mở mặt với làng xóm. Thế là cha mẹ cậu dồn tất cả lực vào để nuôi cậu đèn sách. Những ngày giáp hạt, các em cậu phải nhịn đói hoặc ăn bất cứ rau củ gì đào được để qua ngày, nhưng riêng với cậu thì cha mẹ không cho phép đói. Cậu bé cũng ngoan và học hành chăm chỉ. Cậu học hết phổ thông, hết đại học rồi đi làm công chức trên tỉnh.

Đến các em cậu thì bố mẹ hết lực rồi, chẳng đứa nào được học lên nổi cấp 3, cứ bỏ ngang mà làm ruộng hết. Cậu thứ hai từ bé đã lầm lũi làm việc phụ giúp cha mẹ. Lớn lên cậu học nghề mộc và cuối cùng cậu cũng mở được xưởng mộc tại nhà. Cậu kiếm được tiền phụng dưỡng cha mẹ và lo cho các em lần lượt lấy vợ lấy chồng.

Nhưng đối với cha mẹ cậu thì ông anh cả mới là niềm tự hào. Thỉnh thoảng về làng, ông mặc sơ mi trắng, quần tây là li thẳng tắp thì cha mẹ hãnh diện lắm. Ở nhà có việc gì cha mẹ cũng bảo để hỏi ý kiến anh cả. Đám cưới các em thì anh cả cũng thay mặt cả bố mẹ mà phát biểu trước quan viên hai họ. Cậu hai thì cứ lầm lũi làm việc như nghĩa vụ của cậu."

Câu chuyện trên tôi được đọc trên báo chí VN thời kỳ bắt đầu đổi mới. Cũng là để suy ngẫm về việc Chính phủ nhiệt thành tung hô thành tựu của các tài năng gốc Việt mà xao lãng việc trọng dụng đối với những trí thức đang làm việc ngày đêm tại chính quê nhà.


Monday 23 August 2010

Thầy thuốc của nhân dân

Tôi kể chuyện của mình cho những ai đã từng bị căn bệnh dị ứng hành hạ. Người ta thường bảo "ngứa ghẻ, hờn ghen", nhưng ngứa ghẻ chắc còn thua xa ngứa do dị ứng. Từ năm 1984 tôi bỗng dưng bị dị ứng mà không rõ nguyên nhân. Triệu chứng của những lần đầu tiên là xuất hiện các mảng mày đay (các mảng mẩn đỏ và ngứa) lớn trên toàn thân. Ban đầu khoảng 6 tháng tái phát 1 lần. Về sau bệnh của tôi cứ ngày càng nặng hơn, tần suất mắc cũng dày hơn. Lúc đỉnh điểm là vào những năm 1986 -1989, khi đó cứ khoảng 2 tháng tôi bị mắc 1 lần, mỗi lần mắc kéo dài khoảng 10 ngày. Đỉnh điểm của mỗi lần mắc là lúc toàn thân là các mảng mày đay lớn, mẩn đỏ như con tôm luộc, ngứa không thể chịu đựng nổi. Dị ứng ăn vào toàn bộ các nội tạng, nên lòng dạ nôn nao, đau bụng và tiêu chảy nhẹ. Phổi cũng bị dị ứng gây ho. Hai con mắt thì đỏ lừ như người mắc đau mắt đỏ.

Khi ấy đang là nhân viên của một bệnh viện lớn, nên tôi luôn được các bác sĩ trong bệnh viện nhiệt tình điều trị: chữa bệnh nhiều lần tại khoa Dị ứng miễn dịch lâm sàng, tại khoa Y học cổ truyền dân tộc, tiêm vitamin C liều cao ... nhưng bệnh không hề thuyên giảm mà cứ đúng 10 ngày thì tự khỏi. Đôi khi tôi tiêu cực nghĩ chắc số mình không sống lâu.

Năm 1996, khi đang làm việc tại Cty bất động sản TÔGI, một lần tôi phải đi vào Nghệ An để bảo vệ dự án xây dụng Khách sạn TÔGI Cửa Lò. Trước ngày đi tôi đã có những triệu chứng đầu tiên của một đợt dị ứng. Nhưng do công việc cần thiết tôi vẫn lên đường vào Nghệ An. Có lẽ do đi đường nên các triệu chứng phát triển nhanh hơn. Buổi tối hôm ấy tôi bị dị ứng đến đỉnh điểm, nghĩa là toàn thân và 2 con mắt đỏ rực, người ngợm nôn nao. Sáng hôm sau phải bảo vệ dự án rồi, làm thế nào bây giờ ? Tôi yêu cầu lái xe đưa đến Bệnh viện Việt Nam - Balan. Bác sĩ trực hôm ấy là một người đàn ông trông bé nhỏ, hiền lành và hơi quê. Ông khám xét, hỏi han kỹ lưỡng về bệnh sử và các phương pháp mà tôi đã được điều trị. Sau đó ông kê một đơn thuốc gồm nhiều thứ thuốc phải uống và tiêm ngay lập tức. Ra ngoài hiệu thuốc của Bênh viện mua thuốc hết có 12.900 đồng. Nhìn thấy quá nhiều thứ phải uống và tiêm, tôi hơi lo và bảo cậu lái xe vào cùng để "nhỡ có mệnh hệ gì". Trở lại phòng khám, ông bác sĩ trực tiếp tiêm cho tôi rồi lại đưa thuốc và rót nước yêu cầu tôi uống ngay trước mặt ông. Xong việc mà thấy chẳng làm sao, cảm động trước sự tận tình của vị thầy thuốc, theo thói quen của xã hội, tôi đưa 50.000 đồng biếu. Trong phòng khám không có bệnh nhân nào khác, nhưng ông vẫn quyết không nhận. Sợ ông cho là tiêu cực, tôi nói: "Anh khám cho em xong rồi, em chỉ bày tỏ lòng biết ơn thôi". Ông vẫn không nhận. Tôi nài nỉ, mãi sau ông bảo thế thì đưa cô y tá.

Lạ lùng thay, chỉ sau 2 tiếng đồng hồ, căn bệnh dị ứng của tôi hoàn toàn biến mất. Và từ đó tới nay tôi khỏi hẳn bệnh. Tôi vẫn giữ đơn thuốc đó, xin post lên đây để các bạn tham khảo.

Mãi tới năm 2004, tình cờ gặp một người công tác tại Bệnh viện VN-Balan, tôi kể lại câu chuyện và đưa đơn thuốc ấy ra hỏi. Người này sau khi nhìn đơn thuốc nói: "Anh gặp may quá đấy. Người chữa cho anh chính là Bác sĩ Thắng thầy thuốc nhân dân".

Bình Đỗ

Friday 16 July 2010

Chuyện yêu và ghét

Nói về lòng yêu nước của người VN ta thì chẳng ai có thể phủ nhận. Thực ra thì ở khắp nơi trên thế giới, người dân ai cũng yêu đất nước mình, dân tộc mình. Cái khác biệt ở đây là lòng yêu nước của người VN đã được chứng minh bằng biết bao xương máu của bao thế hệ trong hàng nghìn năm để có thể tồn tại trên mảnh đất đầy gió bão này.

Ngày nay trong thời bình tình yêu đất nước ít bị mang ra thử thách, nó hình như chỉ còn là chủ đề của văn học, báo chí. Đôi khi nó thể hiện một cách ngây thơ, cuồng nhiệt như tình cảm dành cho các đội tuyển bóng đá quốc gia. Cuộc sống luôn phải cạnh tranh về kinh tế nhiều khi làm con người như lãng quên những tư tưởng lãng mạn. Trên báo chí suốt ngày người ta chỉ thấy những tin tức "hấp dẫn" về các loại tội phạm, về sự băng hoại đạo đức. Người ta như cố quên rằng số người tốt luôn luôn nhiều hơn số người xấu, mà nhờ đó xã hội luôn vận động theo hướng đi lên.

Người VN mình cũng tốt thật, rất nhiều người giầu lòng trắc ẩn. Theo dõi trên báo ta thường gặp mục những cảnh đời cần giúp đỡ. Chỉ một lời kêu gọi trên báo chí là có bao nhiêu người sẵn lòng gửi tiền giúp đỡ. Họ là những tấm lòng thành tâm chia xẻ, chẳng cần có ai vinh danh. Có những cá nhân gặp khó khăn, nhờ sự kêu gọi của báo chí mà trong vòng vài tuần nhận được số tiền giúp đỡ lên đến hơn 1 tỷ đồng. Lòng nhân ái của xã hội thật đáng để suy ngẫm. Người VN mình thật nhân ái, nhưng hình như chưa được tổ chức tốt. Sự giúp đỡ thông qua lời kêu gọi chỉ đến với một số người ít ỏi, nhưng còn hàng vạn người còn gặp khó khăn ? Tiếc là chưa có tổ chức từ thiện nào đủ uy tín để tiếp nhận sự giúp đỡ của xã hội và phân phối công bằng, hiệu quả đến những con người khốn khó.

Nhưng biết yêu thì cũng phải biết ghét. Hình như người VN mình còn chưa biết ghét. Khi sang tận nước ngoài cổ vũ cho các cầu thủ VN thi đấu, ai cũng cố hô to VN cố lên, VN chiến thắng, nhưng các cầu thủ thì cứ mãi mãi thua thiệt về thể hình thể lực. Người VN ta luôn bé nhỏ, hình như còn bé hơn cả người Lào và Camphuchia. Tại gen di truyền ư ? Không phải. Đó là tại chế độ dinh dưỡng, ô nhiễm môi trường và chăm sóc y tế. Các yếu tố đó ở VN quá tệ. Thế nhưng ở VN ta chẳng ai căm thù những người cố tình sản xuất thực phẩm bẩn bán cho nhân dân, chẳng ai căm thù những công ty gây ô nhiễm môi trường, chẳng ai căm thù những quan chức tham nhũng làm nghèo đất nước. Tất cả chúng ta đều coi những thói xấu trong xã hội là hiển nhiên. Ai cũng tâm niệm rằng đời nó là như thế, phải sống chung với lũ thôi. Người Việt Nam ta quả là hiền thật.

Bình Đỗ

Saturday 1 May 2010

Sống bằng hoa hồng

Thứ Sáu, 02/04/2010, 06:51 (GMT+7)

Sống bằng hoa hồng

TT - Đến ngày 1-4, đã có 24 phản hồi các thông tin về chuyện bác sĩ nhận hoa hồng kê đơn thuốc. Trong đó có nhiều ý kiến từ những người trong ngành y.

Biết cũng không làm được gì

Tôi ra trường đến nay đã 15 năm, chưa nhiều lắm so với các đồng nghiệp nhưng cũng đủ để chiêm nghiệm về câu “sấm” truyền: “Nhất thế y, tam thế suy”. Chỉ ba năm sau khi ra trường vào làm việc ở TP.HCM, tôi đã nhận thấy việc đạo đức đi xuống của nhiều bác sĩ trong quá trình điều trị, trong đó có sự nở rộ của các công ty dược chi hoa hồng cho bác sĩ để được kê toa và tiêu thụ ưu tiên sản phẩm của mình!

Việc làm hết sức tự nhiên và cả hai bên đều nghĩ: “Chẳng có ai biết, mà biết cũng không làm được gì mình”. Một số bạn bè của tôi đã và đang là trình dược viên cho các công ty dược cũng thường xuyên tự hào về cách làm của họ trong các buổi nhậu với bạn bè. Rồi họ dần chỉ cho nhau các chiêu thức hay hơn, kín đáo hơn của các công ty khác.

Hiện nhiều thầy thuốc đang mới “tập làm bác sĩ” (ra trường khoảng năm năm) ở các tỉnh, quận vẫn tự hào: “Anh mà theo khoa sản hiện nay là hốt bạc, sao không làm? Tụi em làm khoa nội, ngoại tiền lương ở bệnh viện chỉ để nhậu một, hai bữa cho vui, còn sống chủ yếu bằng tiền hoa hồng của các công ty dược”. Hằng ngày điện thoại thường réo rắt những cuộc gọi đến từ các công ty dược và những lời hứa hẹn sau cùng là: “Thôi để tháng sau anh cố gắng kê thêm cho”, hay: “Ê! Xem lại thử, nhích lên chút xíu thì dễ làm ăn hơn đó”!

BS MINH (bsminh@...)

Bán đất, bán nhà mua thuốc

Cách đây 4-5 năm, mẹ tôi từ miền Tây lên TP.HCM khám bệnh và được bác sĩ chẩn đoán bị viêm gan C. Tôi đã lên Internet tìm hiểu và biết được bác sĩ (BS) điều trị cho mẹ tôi rất nổi tiếng trong lĩnh vực này. Mẹ tôi trị ở đó khoảng ba năm thì hết bệnh. Tiền thuốc rất nhiều. Mỗi đơn thuốc khoảng 18 triệu đồng. Mỗi tuần chích một ống thuốc, bốn ống hơn 16 triệu, cộng thêm thuốc viên uống kèm là gần 18 triệu đồng. BS đó kê toa và hướng dẫn mẹ tôi mua thuốc ở nhà thuốc gần bệnh viện. Thật ra thuốc này là do chồng BS đó mang lại. Vì mỗi lần hết thuốc thì nhà thuốc gọi điện thoại, tôi và mẹ tôi ngồi chờ, khoảng 15 phút thì chồng BS mang thuốc lại. Rất đông người mua thuốc loại này ở nhà thuốc đó.

Hầu hết bệnh nhân đều ở tỉnh lên. Trong ba năm đó, tôi thường ngồi chờ và nghe các bệnh nhân, gia đình họ nói chuyện với nhau. Đa số mọi người đều bán đất, bán nhà mới đủ tiền mua thuốc. Có người có con cháu ở nước ngoài nhưng lo cũng không nổi, phải bán nhà mới có tiền trị bệnh. Có nhiều người chỉ mua một ít thuốc, đợi khi có tiền mới lên tiếp. Tôi nhớ có lần có một bác kia là nông dân. Không đủ tiền mua thuốc, bác “ngây thơ” xin mua thiếu 1/4 toa, hứa lần sau lên sẽ trả. Chị bán thuốc (là chủ nhà thuốc) im lặng, tỏ vẻ thông cảm, nhưng chồng chị ta rất khó chịu, cười khinh và đuổi khéo bác kia ra.

Tôi không biết trong bao nhiêu năm trong nghề, người BS đó có biết được những chuyện như tôi vừa kể hay không. Hay cũng biết nhưng vì số tiền hoa hồng khổng lồ mà quên đi đạo đức và lương tâm của người thầy thuốc.

NGUYỄN T. (thanguyen@...)

Toa thuốc gấp 4 lần giá trị thực

Tôi từng làm cho một công ty dược, công ty tôi chuyên cung cấp implant khớp háng và khớp gối cũng như nhiều loại đinh, nẹp, ốc vít khác. Trong nghề này để một bộ implant tới được bệnh nhân, thường thì bệnh nhân phải chi số tiền gấp 4 lần giá trị thực của bộ implant đó. Trong đó khoảng 30-50% là chi cho bác sĩ trực tiếp đứng mổ, phần còn lại chi cho những người liên quan như trưởng khoa, giám đốc bệnh viện, tất nhiên dưới nhiều hình thức khác nhau.

Còn bác sĩ trực tiếp đứng mổ thì chi bằng tiền tươi. Có khi vừa rút găng ra là đưa tiền liền. Gặp bệnh nhân giàu có thì không sao, nhưng bệnh nhân nghèo thì thấy thật xót xa. Thiết nghĩ cần phải có cách nào làm giảm bớt tệ nạn này để các bệnh nhân nghèo đỡ vất vả phần nào.

hoangninh@...

Nguồn: http://tuoitre.vn/Ban-doc-viet/371440/Song-bang-hoa-hong.html

Nên kết thúc sứ mạng nhà thuốc bệnh viện

Thứ Ba, 27/04/2010, 03:02 (GMT+7)

Nên kết thúc sứ mạng nhà thuốc bệnh viện

Ngày xưa có ích

TT - Từ năm 1975 đến 1989 việc nhập, sản xuất, phân phối thuốc chỉ do Nhà nước thực hiện, số lượng nhập hạn chế, dựa chính vào thị trường các nước XHCN, sản xuất chỉ tập trung ở vài xí nghiệp trung ương hay địa phương, số lượng ít, đơn điệu.

Không có khám chữa bệnh tư, kinh phí bệnh viện (BV) công thiếu, chưa có chế độ thu viện phí bảo hiểm y tế (BHYT) để bổ sung thêm. Nhu cầu tăng, thiếu thuốc dẫn tới nhiều tiêu cực trong BV: thầy thuốc ra y lệnh, khoa dược không có cấp, người bệnh phải “chạy” lấy thuốc. Nhân viên y tế tại buồng bệnh trực tiếp bán thuốc riêng, giới thiệu đến nơi bán thuốc “chui”, tự đặt ra lệ là nếu không mua thuốc đó thì không cho dùng.

Người dân mua thuốc tại một nhà thuốc bệnh viện ở TP.HCM - Ảnh: T.T.D

Trong bối cảnh ấy, các BV lập ra nơi “nhượng lại thuốc”, rồi sau chuyển thành “quầy công đoàn”. Điều này tạo cho người bệnh có nơi mua tin cậy, kịp thời, giá không quá cao so với bên ngoài, góp phần xóa việc nhân viên y tế bán thuốc móc nối với nơi bán thuốc “chui”, lập lại trật tự, nâng cao y đức.

Do tiêu chí phục vụ đúng đắn, mang lại một số lợi ích, khá hợp lý nên dù chưa hợp pháp, các sở y tế vẫn cho hoạt động. Sau này, cùng với việc hình thành hệ thống nhà thuốc tư, các cơ sở này được hợp pháp hóa thành nhà thuốc BV. Đây là nơi kinh doanh, không còn giữ được các tiêu chí phục vụ như trước.

Không còn phù hợp

Từ năm 1989, việc nhập, sản xuất, phân phối thuốc có tư nhân tham gia. Thị trường thuốc mở rộng, phong phú với khoảng 12.000 biệt dược (2007), đáp ứng đủ nhu cầu. Thuốc mới, đặc biệt, nếu chưa nhập chính thức, BV vẫn có thể xin nhập chuyến. Tuyến dưới nếu có yêu cầu có điều kiện vẫn có thể đề nghị dùng một số thuốc thuộc tuyến trên.

Điều 49 khoản 1 Luật dược quy định: “Cơ sở khám chữa bệnh có trách nhiệm bảo đảm cung ứng đủ thuốc có chất lượng trong danh mục phục vụ nhu cầu cấp cứu, khám chữa bệnh tại cơ sở…”. Chỉ thị 05/2004/CT-BYT quy định: “Giám đốc BV... tổ chức đấu thầu mua thuốc chữa bệnh theo quy định của pháp luật...”.

Có thuốc, có các văn bản pháp luật điều chỉnh, BV có trách nhiệm và đủ khả năng sắm đủ thuốc, có chất lượng, giá cả phù hợp cho mọi đối tượng nội trú và cấp ngoại trú BHYT. Chỉ còn một bộ phận nhỏ chưa có thẻ BHYT phải mua thuốc ngoại trú…

Đối tượng không có thẻ BHYT phải mua thuốc ngoại trú không lớn, bệnh thường không nặng, nếu kê đơn đúng thì đơn không thể gồm quá nhiều loại, càng không thể có các loại khó kiếm, đắt tiền. Ngay nơi BV đóng, thậm chí chỉ cách BV vài bước chân, đã có hệ thống bán lẻ rộng khắp. Mạng lưới đó đủ sức cung cấp cho các đối tượng trên. Nên để cho người dân đến các nơi này lựa chọn thoải mái, không nhất thiết mua tại nhà thuốc BV với bao nhiêu vị nể, ràng buộc.

Không nên duy trì

Cùng với sự phát triển của xã hội, y học, trên thế giới từ lâu đã tách việc khám chữa bệnh và bán thuốc thành hai nơi riêng biệt nhằm chống chủ quan gây nhầm lẫn, tránh nhiều điều không hay (như ép người bệnh dùng nhiều thuốc, lấy giá cao…). Bộ Y tế nước ta quy định: phòng khám tư không được bán thuốc, nhà thuốc phải bán thuốc theo đơn. Giám đốc bệnh viện có chức năng điều hành việc khám chữa bệnh.

Sau đó, Bộ Y tế giao thêm cho giám đốc chức năng chịu trách nhiệm nhà thuốc BV. Như thế là không tách biệt theo tập quán quốc tế. Nếu muốn nhà thuốc có doanh số cao, có lãi, cải thiện đời sống (thậm chí có vụ lợi) thì giám đốc và nhân viên dưới quyền sẽ phân tâm, không tập trung cho khám chữa bệnh, rất có thể làm chưa đúng các điều luật về cung ứng thuốc.

Do không tách bạch như vậy nên nhà thuốc BV có một số thiếu sót kinh niên như: tìm cách buộc người bệnh nội trú mua thêm thuốc, tìm cách tăng giá thuốc lên cao hơn giá thị trường: Bộ Y tế có quy định thặng số bán lẻ cho nhà thuốc BV (từ 5-20% so với giá mua, tùy loại) nhưng nhà thuốc có thể tự do liên kết tạo nguồn (không cần đấu thầu) nên có thể thông đồng với nơi bán sỉ, nhập vào với giá cao (để hưởng hoa hồng).

Nếu chỉ kiểm tra hóa đơn mua vào - bán ra riêng của nhà thuốc thì không phát hiện được vi phạm về quy định thặng số bán lẻ. Nhưng nếu đem so sánh mới thấy giá bán lẻ của nhà thuốc BV cao hơn giá thị trường. Có nhà thuốc chẳng cần làm “thủ thuật” này, cứ mặc nhiên bán giá cao, không cấp hóa đơn, người bệnh vẫn phải mua (vì áp lực của nhân viên y tế từ buồng bệnh).

Dù con số công bố thấp hơn của các báo chí, thanh tra Bộ Y tế cũng cho biết giá bán lẻ tại một số nhà thuốc BV cao hơn giá thị trường khoảng 20% (kiểm tra tháng 8-2008), 13% (kiểm tra tháng 4-2010). Ngoài ra, còn có các thủ thuật như kê đơn không đúng quy chế, kê đơn ngoài danh mục, kê đơn quá nhiều loại thuốc…

Nếu BV giao cho công ty dược làm nhà thuốc BV cũng vậy. Công ty dược phải đấu thầu hay thương lượng để có điểm bán. Giá này bao gồm cả nhà cửa, vị trí đắc địa nên rất cao. Để có đủ tiền chi, công ty dược khoán cho nhân viên bán thuốc doanh số cao. Nhân viên bán móc nối với nhân viên y tế…

BV dùng đất, nhà, phương tiện, lương nhân viên bằng ngân sách nhà nước để làm nhà thuốc BV, không tính hoàn trả cho ngân sách, thế nhưng giá thuốc lại đắt. Như vậy là không phân minh giữa công - tư - tập thể.

Đến thời điểm này, duy trì loại hình nhà thuốc BV trong khuôn viên BV là không phù hợp.

HÀ THỦY PHƯỚC

Chiếm 70% doanh số bán lẻ

Gần đây một số cán bộ quản lý ngành dược cho biết doanh số nhà thuốc chiếm khoảng 70% doanh số bán lẻ trên thị trường. Con số 70% không đáng mừng mà đáng lo. Thứ nhất, theo báo cáo tổng kết dược (2008) cả nước có gần 40.000 quầy bán lẻ, hơn 9.000 nhà thuốc tư và 437 nhà thuốc bệnh viện.

Như vậy, nhà thuốc bệnh viện chỉ chiếm 0,9% tổng số điểm bán lẻ chung, chiếm 4,59% trong tổng số nhà thuốc mà doanh số chiếm tới 70% thì chứng tỏ “sự tập trung quá đáng” có thể nói là “độc quyền”, không đúng hướng xã hội hóa việc cung ứng thuốc.

Thứ hai, theo số liệu mới nhất vào năm 2010 do Cục Quản lý dược cung cấp thì chỉ có 0,7% mặt hàng tăng giá (14/2.000 mặt hàng khảo sát) mức tăng dưới 5%, chỉ số giá của nhóm thuốc và dịch vụ y tế là 1,03% so với chỉ số hàng tiêu dùng chung là 4,12%, tiếp tục đứng thứ 9/11 mặt hàng tiêu dùng trọng yếu. Thế nhưng theo thanh tra Bộ Y tế, có tới 20-30% các loại thuốc tại nhà thuốc bệnh viện có giá cao hơn thị trường 13-20%. Như thế việc quản lý giá thuốc hóa ra chỉ là quản lý giá bán buôn (?), còn giá lẻ vẫn bị thả nổi, trong khi chính giá lẻ ảnh hưởng trực tiếp đến người bệnh!


Nguồn: http://tuoitre.vn/Ban-doc-viet/375577/Nen-ket-thuc-su-mang-nha-thuoc-benh-vien.html

Tuesday 30 March 2010

Văn hóa doanh nghiệp và đạo đức trong quản trị kinh doanh

Đôi điều về “văn hóa doanh nghiệp”

Trong một buổi hội thảo bàn về văn hóa doanh nghiệp, diễn giả - giáo sư của một trường đại học nổi tiếng thế giới - nói nền tảng của văn hóa doanh nghiệp chính là các giá trị cốt lõi (core value) và dựa trên các giá trị cốt lõi đó, những giá trị mà tổ chức, doanh nghiệp coi là thiêng liêng và cao quý nhất, sẽ hình thành nên sứ mệnh hay tầm nhìn định hướng của doanh nghiệp. Và ông lấy các ví dụ tầm nhìn, sứ mệnh của các công ty nổi tiếng thế giới như IBM, Sony, Wal-Mart, Apple, Walt Disney... làm ví dụ minh họa.

Nghe các ví dụ và phân tích rất hay, có người hỏi ông có thể giúp doanh nghiệp viết về tầm nhìn và các giá trị nền tảng được hay không. Khi nghe đến đây, vị giáo sư cười và trả lời rằng ông chỉ có thể cung cấp các ví dụ và giải thích tại sao họ (các công ty) lại đưa ra các tầm nhìn, sứ mệnh như vậy, còn việc xác định hay viết ra chúng phải là chính những người lãnh đạo doanh nghiệp. Ông nói thêm: “Không ai ngoài chính bản thân các bạn biết được mình muốn điều gì cho doanh nghiệp của mình, đối với bạn điều gì là cao quý nhất, là thiêng liêng nhất là thứ để bạn sẵn sàng theo đuổi cả sự nghiệp của mình”.

Quả đúng như vậy. Xác định các giá trị nền tảng là việc của chính các chủ doanh nghiệp, những người sáng lập, những người lãnh đạo công ty. Không ai khác, chính họ sẽ biết được đích xác họ muốn gì, những giá trị nào là nền tảng cho sự phát triển của doanh nghiệp hay tổ chức. Từ những giá trị nền tảng này sẽ hình thành nên sứ mệnh hay tầm nhìn định hướng của doanh nghiệp và những điều này sẽ tạo nên cách ứng xử của nhân viên trong công ty với khách hàng, với cộng đồng và cả với đồng nghiệp. Và khi mọi việc đã trở thành thói quen, thành cách hành xử chung thì cũng là lúc văn hóa doanh nghiệp được hình thành.

Văn hóa là một khái niệm trừu tượng, khó có thể xác định được cụ thể nó là gì, chúng ta chỉ xác định được nó qua hành vi, cách thể hiện, cách suy nghĩ và hành động. Chính vì thế nếu các giá trị nền tảng không phải xuất phát từ chính “tâm” của chúng ta, cách thể hiện sẽ rất khó trùng với những gì chúng ta tuyên bố.
( Click vào đây để đọc toàn bài )

Đạo đức trong quản trị doanh nghiệp

Đạo đức trong quản trị doanh nghiệp là một chủ đề ít được đề cập khi nói về đường lối lãnh đạo, nhưng xu thế chạy đua theo khẩu hiệu “To hơn nữa - Lớn hơn nữa - Cao hơn nữa” đang từng ngày gặm nhấm khía cạnh này trong đạo đức xã hội.

Điều tối thiểu mà mỗi chúng ta có thể làm chính là thành thật về những điều chúng ta làm hàng ngày. Nghèo đói đang lan tràn khắp thế giới. Lòng tham chạy theo doanh thu và lợi nhuận sẽ đẩy xã hội chúng ta lùi về thời kỳ mông muội.

Sẽ không hề gì nếu như bạn tạo ra của cải bằng chính đôi tay và khối óc của mình và không làm điều gì phải hổ thẹn với lương tâm và với người đời. Xã hội khuyến khích các thành viên của nó làm giàu chính đáng và không giẫm đạp lên thành quả của người khác.

Thế nhưng, liệu có được bao nhiêu phần trăm chân thật tồn tại trong xã hội chúng ta? Tôi không quá ngây thơ để tin rằng xã hội chúng ta hoàn toàn trung thực. Tôi kêu gọi các bạn tìm ra niềm đam mê thực thụ và theo đuổi nó một cách thành thật. Khi làm được điều đó, bạn sẽ tìm thấy niềm kiêu hãnh, sự say sưa, và hứng thú trong công việc thay vì chỉ biết răm rắp, làm việc vô cảm như một cái máy.

Duy trì tính minh bạch là một trong những cách thức đơn giản nhất để duy trì sự tín nhiệm trong tổ chức.

Đã đến lúc người lãnh đạo cần phát huy tư chất đạo đức trong kinh doanh thay vì chỉ có năng lực tư duy và tình cảm đơn thuần trước kia. Phẩm chất đạo đức đòi hỏi người lãnh đạo thực thụ luôn trăn trở những câu hỏi như: Như thế nào thì được coi là quá nhiều? Lớn đến chừng nào thì nên dừng lại? Chúng ta sẽ sẵn sàng đi xa đến đâu? Lợi nhuận hay sự tín nhiệm quan trọng hơn?

Chính cách xử trí của lãnh đạo đối với những câu hỏi đó sẽ quyết định vận mệnh của doanh nghiệp.
( Click vào đây để đọc toàn bài )

Trích từ website Văn hóa doanh nhân Việt Nam ( http://www.vhdn.vn )

Sunday 28 March 2010

4 Cạm Bẫy Đối Với DN Vừa Và Nhỏ

Doanh nghiệp vừa và nhỏ rất dễ mặc phải các cạm bẫy gây thất bại khi hoạt động. Cuộc phỏng vấn giữa nhà quản lý Drucker và tạp chí Inc sẽ giúp bạn tham khảo và tránh các vết xe đổ này.
Phỏng vấn giữa Drucker và tạp chí Inc.
Inc: Rất nhiều Công ty bắt đầu với một triển vọng xán lạn. Họ hoạt động rất tốt ở mấy năm đầu rồi bỗng dưng bao khó khăn từ đâu ập đến. Nếu có vượt qua thì họ cũng bị “còi cọc”. Theo ông, những sai lầm mà các doanh nhân thường mắc phải là gì?

Drucker: Những doanh nghiệp non trẻ hay đang phát triển thường gặp 4 sai làm chủ yếu, tôi gọi là cạm bẫy kinh doanh. Sai lầm đầu tiên nảy sinh khi doanh nhân phải đối mặt với sự thật rằng sản phẩm hay dịch vụ mới của họ không thành công trong thị trường họ dự tính, mà thành công trong một thị trường hoàn toàn khác. Rất nhiều doanh nghiệp đã “bốc hơi" vì người sáng lập cứ khăng khăng rằng mình biết sản phẩm của mình tốt hơn đánh giá của thị trường.

Vì thế, rất nhiều doanh nhân không hề biết mình đang thành công?

Thực tế tệ hại hơn thế nhiều. Nhiều doanh nhân "từ chối" thành công. Dẫn chứng? Có hàng vô số, điển hình nhất là một doanh nhân đã thọ trên 100 tuổi. Đó là John Wesley Hyatt, người sáng chế ra ổ bi đũa. Ông nghĩ rằng thiết bị này cơ thể được dùng cho trục tàu chở hàng. Ngành đường sắt trước đó vẫn nhét dẻ rách dày vào bánh xe sau đó nhúng vào đầu để giảm lực cản ma sát. Tuy nhiên, họ hoàn toàn hài lòng với phương pháp thủ công đó, và chẳng thấy cần phải thay đổi. Hyatt đã khánh kiệt vì cứ nhất nhất thuyết phục họ hay làm theo cách của mình.

Khi Alfred Sloan, người sáng lập ra GM, tốt nghiệp trường MIT ở vi trí đầu bảng vào những năm 90 của thế kỷ XIX, ông đã yêu cầu cha mình mua lại Công ty giải thể của Hyatt (Không giống như Hyatt, Sloan sẵn sàng mở rộng tầm nhìn của mình về sản phẩm. Hóa ra, ổ trục lại rất lý tưởng cho ôtô, lúc đó mới ra mắt thị trường. Chỉ 2 năm sau công việc kinh doanh của ông đã nở rộ, và Henry Ford là khách hàng lớn nhất của ông trong suốt 20 năm liền.

Câu chuyện thật thú vị nhưng các doanh nhân lại thường xuyên từ chối thành công như thế sao?

Người ta tìm điều gì trong nước tiểu ?

Xét nghiệm nước tiểu rất có ích trong việc chẩn đoán ở nhiều loại bệnh khác nhau. Nước tiểu có thể được thử nhanh bằng cách dùng 1 mảnh giấy đặc biệt được nhúng vào nước tiểu ngay sau khi bệnh nhân đi tiểu. Từ đó nó có thể cho người ta biết được liệu trong nước tiểu có những thành phần bất thường nào như đường, protein hoặc máu hay không.

Nếu như cần thu thập thêm nhiều chi tiết hơn nữa về nước tiểu thì người ta sẽ gửi mẫu nước tiểu đến phòng thí nghiệm để phân tích. Về những gì được làm ở trong phòng thí nghiệm thì Lucky Luke không rõ cho lắm, có lẽ phải nhờ một ai đó làm về cận lâm sàng giải thích rõ hơn mới được.

Ngoài ra nước tiểu cũng được sử dụng để kiểm tra xem một phụ nữ có thai hay không.

Nếu như bác sĩ nghi ngờ 1 bệnh nhân bị viêm bàng quang thì cũng có thể cho gửi mẫu nước tiểu của bệnh nhân đó đến phòng xét nghiệm để cấy nhằm xác định chủng loại vi trùng hiện diện trong nước tiểu và loại kháng sinh nào là tốt nhất để có thể diệt được loại vi trùng đó.

Người ta tìm điều gì trong nước tiểu ?

Hệ niệu có nhiệm vụ thải ra ngoài cơ thể những chất không cần thiết, chất khoáng, dịch và một số chất bên trong máu bằng nước tiểu. Do đó bên trong nước tiểu có đến hàng trăm loại chất thải khác nhau của cơ thể. Khi bạn ăn, uống, lúc bạn tập thể dục và tình trạng của bộ máy tiết niệu, tất cả đều ảnh hưởng đến những thành phần có trong nước tiểu của bạn.

Có hơn 100 thông số khác nhau có thể được tìm thấy qua xét nghiệm nước tiểu. Một xét nghiệm phân tích nước tiểu thường quy thường sẽ bao gồm những thông số sau:

Monday 22 March 2010

Đãng trí bác học

Vị giáo sư đáng kính xách cặp ra khỏi nhà đi làm. Người lái xe trông thấy vội nhắc:
- Thưa giáo sư, chắc ngài nhầm lẫn, đôi giầy ngài đi 1 chiếc mầu đỏ, một chiếc mầu đen.
Giáo sư nhìn xuống chân rồi vội vàng trở vào nhà. Một lúc lâu sau ông trở ra nét mặt buồn bã, chân vẫn đi giầy cũ:
- Tôi chịu thôi, trong nhà tôi chỉ còn một đôi giày nữa, cũng một chiếc mầu đỏ, một chiếc mầu đen.

Hãng dược 'cầm tay' bác sĩ kê đơn

Thứ Hai, 22/03/2010, 08:07
Nguồn: http://www.tienphong.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=189428&ChannelID=2

>> Chiết khấu cho bác sĩ: Thanh tra Sở Y tế TPHCM vào cuộc

TP - Kết hợp với nhà thuốc, ăn chia với trình dược viên và kê toa thuốc tràn lan cho bệnh nhân… là một trong những chiêu mà bác sĩ vẫn thường làm để có được các khoản chiết khấu khổng lồ từ hãng dược.

Thuốc đến tay người bệnh bị đội giá lên nhiều lần do gánh quá nhiều loại chi phí bất hợp lý - Ảnh: L.N

Như thượng đế

Với kinh nghiệm hơn năm năm làm trình dược viên cho các hãng dược nước ngoài có văn phòng ở TPHCM nên Nguyễn Hà Anh chẳng lạ lẫm gì với các kiểu vòi để được chi hoa hồng của bác sĩ.

Theo trình dược viên Hà Anh, khi đến phòng khám gặp bác sĩ để giới thiệu các loại thuốc, cái mà bác sĩ cần nhất là quà tặng hoặc hàng mẫu và thông tin tỷ lệ chiết khấu.

“Có một số ít bác sĩ hỏi thăm về cơ chế tác dụng của thuốc nhưng không ít người hỏi chiết khấu bao nhiêu phần trăm” - Anh cho biết.

Lan Anh làm trình dược viên cho hãng dược A. của Ấn Độ cho rằng hàng loạt bệnh viện cấm bác sĩ tiếp trình dược viên nên nhiều trình dược viên tìm mọi cách để gặp cho bằng được bác sĩ.

“Cấm trong bệnh viện thì tụi em gặp bác sĩ ở quán cà phê, phòng mạch tư, có khi đóng vai người bệnh để vào gặp. Gặp cũng chủ yếu để đưa hàng mẫu và thông tin chiết khấu mà thôi"

Lan Anh nói

Theo Anh, nếu không chi đậm, bác sĩ sẽ không kê toa hoặc lấy thuốc của công ty mình, các công ty cạnh tranh sẽ thừa cơ nhảy vào thế chân ngay.

Một trình dược viên phụ trách nhóm hàng thuốc đặc trị của công ty S. của Mỹ có văn phòng tại TPHCM cho biết: “Nếu người bệnh xem bác sĩ là vị cứu tinh thì các công ty dược và trình dược viên xem bác sĩ hơn cả thượng đế ”. Một khi làm phật lòng bác sĩ đang sử dụng thuốc của công ty mình thì trình dược viên có thể bị đuổi việc.

Nhiều nhân viên các hãng dược nước ngoài có văn phòng đại diện hoặc nhà phân phối ở Việt Nam cho biết mỗi năm bác sĩ dùng thuốc, kê toa thuốc của công ty được đi du lịch nước ngoài miễn phí không dưới năm lần. Thậm chí có bác sĩ đòi đưa cả vợ con đi theo hãng dược cũng OK.

Đó là chưa kể bác sĩ còn được hưởng các khoản chiết khấu hàng chục đến hàng trăm triệu đồng tùy theo kê toa ít hoặc nhiều và quà cáp mỗi lần lễ tết.

Bỏ một lấy mười!

Một dược sĩ bào chế tên M. từng có nhiều năm làm việc ở một công ty dược liệu tại TPHCM cho biết, mỗi viên thuốc đến được tay người bệnh đã phải “gánh” không dưới năm loại chi phí, trong đó có chi phí tiếp thị, quảng cáo và hoa hồng cho bác sĩ.

Thậm chí, có một loại thuốc sau khi ra lò được nhập về Việt Nam có giá 500 đồng/viên, qua nhà phân phối và nhiều công đoạn khác, khi đến được tay người bệnh, đã bị đội lên hơn 10 nghìn đồng/viên.

Thực tế, theo dược sĩ này dù có chi hoa hồng cao cho bác sĩ thì các hãng dược cũng lời chán. Vì lẽ đó không ít hãng dược mạnh tay chi đậm cho bác sĩ với chiết khấu 30%.

Theo người này, việc chi đậm cho bác sĩ hãng dược chẳng mất gì bởi thực tế người bệnh đã gánh hết các chi phí.

Một giám đốc công ty TNHH cho biết, hãng dược bỏ ra một nhưng lấy lại mười. Ở những bác sĩ tiềm năng, có những tháng tiền thuốc mà họ kê toa cho bệnh nhân lên đến 1-2 tỷ đồng. Vì vậy chiết khấu lại cho những bác sĩ loại này vài trăm triệu chả là gì so với chi phí công ty dược bỏ ra”.

Còn trình dược viên Lan Anh thì cho biết: “Nhiều hãng dược không trực tiếp chiết khấu cho bác sĩ thì lách bằng cách tặng hàng mẫu là các loại thuốc mới, đắt. Sau khi tặng xong, bác sĩ bán lại cho nhà thuốc và lấy tiền- một hình thức nhận tiền không ai bắt bẻ được”.

Loạn

Để bác sĩ nhận hoa hồng từ các hãng dược, trình dược viên có nhiệm vụ lấy số liệu thuốc của công ty mình do bác sĩ kê toa từ khoa dược bệnh viện. Có thể bằng cách nhờ nhân viên tại mỗi khoa thống kê số lượng thuốc đã dùng của công ty.

Nhiều trình dược viên cho biết, vẫn thường lui tới nhà thuốc của bệnh viện mà thuốc của họ có bán trong đó, để xem toa thuốc của mình được bác sĩ kê có nhiều không, sau đó đối chiếu và trích hoa hồng cho bác sĩ.

Nhiều ý kiến cho rằng, tình trạng loạn kê đơn để hưởng hoa hồng của bác sĩ một phần có sự tiếp sức của bệnh viện khi việc bình bệnh án, bình toa thuốc hằng tháng để đánh giá lượng thuốc trên mỗi toa bị bỏ ngỏ.

Để có được chiết khấu từ các hãng dược, bác sĩ sẽ kê toa và yêu cầu bệnh nhân ra một số nhà thuốc “mối” của mình để mua.

Tại đây nhà thuốc có chức năng ghi lại toa thuốc có loại thuốc mà bác sĩ kê và hằng tháng thống kê lại, sau đó công ty dược sẽ chiết khấu phần trăm trên tổng giá trị mà người bệnh mua được.

Độc chiêu của bác sĩ

Một trình dược viên cho biết, bác sĩ H. ở Bệnh viện D. quận 3 TPHCM sau khi khám cho bệnh nhân, kê toa thuốc nhưng không ghi cách dùng rồi chỉ định cho bệnh nhân ra một nhà thuốc ở gần cổng bệnh viện để mua. Đến khi bệnh nhân trở lại để xác nhận mua thuốc đúng chỉ định và đúng nơi giới thiệu, ông này mới ghi liều dùng.

Đây là độc chiêu để bác sĩ đề phòng những bệnh nhân lạc khỏi vùng “làm ăn” của mình.

Lê Nguyễn

Sự tích cây chò chỉ


Ngày xưa có 1 người đàn ông tên là Kỳ Khôi lấy vợ đã bao nhiêu năm mà vẫn không có lấy mụn con trai nối dõi. Nghe nhiều người mách bảo ông lên tận Lai Châu để bốc thuốc. Thầy lang xem mạch, xem cả mệnh rồi cho ông 7 thang thuốc, bảo ông về uống trong 7 ngày ắt có kết quả.

Bao nhiêu năm chờ đợi nên sốt ruột. Về đến nhà ông uống liền 1 lần cả 7 thang rồi lên giường với vợ. Nhưng thuốc nào chẳng là con dao 2 lưỡi, vì ông uống quá liều nên ngày hôm sau ông lăn ra chết. Vợ ông đau xót đưa ông ra đồng. Kỳ lạ là, phần đất giữa mộ ông cứ ngày một nhô cao. Đến ngày thứ bảy thì ngôi mộ nứt toác. Từ đó mọc lên một CÂY CHÒ CHỈ, thẳng tắp, hiên ngang, như nòng pháo vươn lên trời cao.

Và 9 tháng sau vợ ông đã hạ sinh 1 hoàng tử.

Ông chết thanh thản như vừa cày xong thửa ruộng. Người đời không cần biết vì sao ông chết. Cho tới bây giờ những người phụ nữ hiếm muộn vẫn đến đây cầu nguyện. Họ ôm lấy cây Chò, mắt ngước nhìn đầy khát vọng.
Chết như thế cũng đáng lắm chứ.


Saturday 20 March 2010

Hãng dược chiết khấu cho bác sỹ - người nghèo kiệt quệ

Thứ Tư, 17/03/2010, 08:30
Nguồn: http://tienphong.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=188986&ChannelID=2

Hãng dược chiết khấu cho bác sỹ: Choáng!

TP - Mỗi tháng, có bác sĩ được hưởng chiết khấu hơn nửa tỷ đồng từ việc mua thuốc, và từ kê toa thuốc của các Cty dược cho bệnh nhân.

Bất chấp Luật dược nghiêm cấm hành vi trên, các Cty dược vẫn luồn lách để “chi đậm” cho bác sĩ, trong khi giá thuốc ngày một tăng cao, khiến bệnh nhân oằn vai chịu đựng.


Giá thuốc đặc trị leo thang, bệnh nhân ngày càng kiệt quệ.

Bác sỹ hái tiền

Nhìn vào bảng tổng kết doanh thu bán hàng tháng 7-2009 do nhân viên Cty dược phẩm S.P của Mỹ có văn phòng đại diện tại Việt Nam cung cấp, chúng tôi đã bị choáng khi biết chiết khấu của Cty này cho các bác sĩ từ 10-30% giá trị sản phẩm sử dụng.

Cty này bán hai loại thuốc đặc trị viêm gan siêu vi, là P. 50 và P.80, và có tiếng về việc “chi đậm” chiết khấu cho bác sĩ ở TPHCM. Nói về chiết khấu, các trình dược viên của Cty này luôn nhắc đến bác sĩ N.B.T đang công tác ở BV Đại học Y Dược TPHCM, có phòng mạch ở quận Gò Vấp.

Ông T. là bác sĩ chuyên về gan mật, dùng thuốc đặc trị của Cty này rất nhiều, nên Cty S.P. luôn ưu ái chiết khấu cho bác sĩ này đến 25% trên sản phẩm.

Chuyện các Cty dược chiết khấu cho bác sĩ không còn lạ lẫm ở Việt Nam. Tuy nhiên, theo những người có chức năng việc xử lý các trường hợp bác sĩ nhận chiết khấu hoa hồng là chuyện không tưởng, vì không thể “bắt tận tay day tận mặt” được.
Trong bảng tổng kết doanh thu bán hàng tháng 7-2009, phòng mạch bác sĩ T. đặt 300 lọ thuốc P.50 với giá 1,8 triệu đồng/lọ, và 525 lọ P.80 với giá 3 triệu đồng/lọ. Như vậy, bác sĩ này được chiết khấu với số tiền 528 triệu đồng.

Tài liệu chúng tôi có được cho thấy trong tháng 8-2009, chỉ riêng tại phòng mạch của bác sĩ T. đã có 612 lọ thuốc P.80 được sử dụng cho bệnh nhân, và chỉ riêng loại này Cty S.P. đã chiết khấu cho bác sĩ T. 459 triệu đồng.

Sau bác sĩ T., phải kể đến bác sĩ Đ.D.H., cũng làm ở BV Đại học Y Dược TPHCM. Theo tìm hiểu của PV Tiền Phong, trong tháng 8-2009, phòng mạch của bác sĩ H. được Cty S.P. chiết khấu 36 hộp P.50 và 54 lọ P. 80, tổng cộng số tiền chiết khấu mà bác sĩ H. có được là 226 triệu đồng.

Một trường hợp khác, riêng tháng 7-2009, bác sĩ T.Th. làm ở Trung tâm Medic TPHCM đã kê 87 lọ P.50 và 74 lọ P.80, qua đó bác sĩ Th. được hưởng chiết khấu 206 triệu đồng.

Trong khi đó, bác sĩ B.V.Đ - làm tại BV Chợ Rẫy, có phòng mạch ở đường Nguyễn Trãi, quận 1, cũng được xem là người hưởng “hoa hồng” cao chót vót từ Cty dược nói trên. Tháng 6-2009, “hoa hồng” của bác sỹ Đ. sơ sơ có 90 triệu đồng tháng 7, tăng vọt lên 207 triệu đồng, và tháng 8 là 126 triệu đồng…

Bệnh nhân méo mặt

Không chỉ bác sĩ ấm túi, lãnh đạo của Cty dược phẩm S.P. cũng ăn đủ theo nhờ chiết khấu thuốc cho bác sĩ.

Theo quy định của Cty S.P, chế độ chiết khấu 30% được áp dụng cho tất cả bác sĩ đối với sản phẩm thuốc điều trị gan. Tuy nhiên, khi áp dụng cho từng trường hợp cụ thể, lãnh đạo Cty lại “lách” khi cho bác sĩ nào dùng thuốc nhiều thì mức chiết khấu cao (20%), còn bác sĩ nào dùng ít thì mức chiết khấu thấp (10%).

Theo trình bày của các trình dược viên, mỗi tháng sản phẩm P.50 và P.80 của Cty S.P. tại TPHCM bán ra được khoảng 6 tỷ đồng, trong đó bán cho phòng mạch bác sĩ B.T là khoảng 1,5 tỷ đồng, còn lại khoảng 4,5 tỷ đồng bán cho các phòng mạch bác sĩ khác hoặc các nhà thuốc.

Nếu tính theo tỷ lệ ăn chia và quy định riêng của sếp đại diện của Cty này ở TPHCM thì ông sếp này “ăn” 10% từ thuốc bán cho phòng mạch bác sĩ T. và 20% từ các phòng mạch bác sĩ khác và nhà thuốc. Tính sơ sơ, mỗi tháng vị này cũng bỏ túi khoảng 1 tỷ đồng từ chiết khấu.

Trong khi đó, một bệnh nhân bị viêm gan siêu vi phải điều trị theo phác đồ mà các bác sĩ trên đưa ra tiêu tốn không dưới 12 triệu đồng/tháng. Nhiều bệnh nhân nghèo bị bệnh gan giai đoạn cuối đành nhắm mắt chịu chết, vì tiền thuốc quá cao, hoặc chạy vạy vay mượn, bán đất bán nhà, để được những lọ thuốc của Cty này, với hy vọng khỏi bệnh.

Đương nhiên, dù giàu hay nghèo, người bệnh chính là những thượng đế phải trả luôn tiền chiết khấu mà bác sĩ đã hưởng.

Lê Nguyễn

Thursday 18 March 2010

Những em bé có nhân cách lớn

Những ngày gần đây, dư luận xôn xao về clip "nữ sinh đánh hội đồng bạn cùng lớp". Một việc thật xấu hổ, và càng chán ngán hơn với cách giải quyết vô trách nhiệm, hời hợt của giáo viên chủ nhiệm và BGH trường PTTH Trần Nhân Tông. Sự việc này phản ánh rõ nét sự suy đồi đạo đức của xã hội, mà trẻ em vừa là hệ quả, vừa là tấm gương phản ánh xã hội người lớn. Có người ví sự việc mấy nam học sinh vô cảm ngồi nhìn một bạn gái bị đánh hội đồng với việc ở các cơ quan, khi một người chống tiêu cực bị "đánh hội đồng" trong cuộc họp thì có hàng bao nhiêu người lớn "khôn ngoan" vô cảm ngồi nhìn.

Tôi chợt nhớ tới 2 kỷ niệm ấn tượng trong đời:

1/ Mùa hè năm 1990, trên đường công tác từ Hải Phòng về Hà Nội, đến một chiếc cầu hẹp chỉ đủ 1 làn ô tô thì xe của tôi phải dừng lại chờ đoàn xe ngược chiều đang qua cầu. Trong lúc xe dừng có nhiều trẻ con vây quanh xe chào bán đủ thứ như bánh kẹo ... một bé gái khoảng 8 tuổi đến bên cửa xe chỗ tôi ngồi, trên tay bé là chiếc mẹt nhỏ với mấy tờ tạp chí cũ. Cô bé cứ mời mua mãi, còn tôi thì chẳng hứng đọc. Thấy trời nắng chang chang, thương bé con tội nghiệp tôi rút tờ 10.000 ra bảo: Báo cũ chú không đọc, nhưng chú cho cháu tiền này. Con bé rụt tay nhất định không nhận rồi lại năn nỉ mời mua báo. Tôi đành đồng ý mua 2 tờ với giá 7 nghìn đồng. Vừa lúc ấy xe chuyển bánh. Tôi nói: Cháu không cần trả lại, cho cháu nốt. Nhưng thật cảm động khi cô bé vẫn cứ đếm đủ 3000 đồng và chạy vội theo xe đang từ từ lăn bánh dúi trả lại cho tôi. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng rồi hiểu ra là cô bé có lòng tự trọng cao quý, bé đi bán hàng chứ không đi ăn xin.

2/ Năm 1992 trong chuyến đi công tác tại đảo Síp, chúng tôi 4 người rủ nhau mua tour du lịch cuối tuần sang thăm Ai Cập. Trước chuyến đi, đối tác người Síp dặn kỹ rằng sang Ai Cập thì đừng nên ăn gì, uống gì tại địa phương vì rất dễ mắc bệnh lạ. Nghe lời, chúng tôi chuẩn bị thật nhiều đồ ăn mang theo. Không ngờ khi sang Ai Cập công ty tổ chức tour lại phát cho quá nhiều thức ăn mà ngay cả người ăn khỏe như tôi cũng bó tay. Buổi chiều chủ nhật, ô tô chở chúng tôi dừng ở một đường phố ven thủ đô Cairo. Bọn trẻ con địa phương thấy khách nước ngoài thì vây quanh ô tô. Trông chúng cũng nghèo khổ như trẻ con VN ngày ấy. Lúc đầu có 1 người ném xuống quả cam. Bọn trẻ tranh cướp nhau. Mấy người khác thấy vậy ném tiếp những quả cam khác. Bọn trẻ lại tranh cướp, chúng khá đông, có dễ đến hơn chục đứa ... Rồi cả ô tô thi nhau ném xuống nào là cam, những túi bánh mì, túi thịt nguội, lon nước ngọt ... Bọn trẻ lại kéo đến thêm đông và tranh cướp nhau. Hứng chí tôi cũng ném cam và bánh mì xuống đường (thật xấu hổ !).

Chợt tôi quan sát thấy 2 mẹ con một gia đình người Thụy Điển ngồi hàng ghế trước tôi từ đầu vẫn ngồi yên. Họ nói chuyện khẽ khẽ với nhau. Rồi cậu bé cầm túi thức ăn xuống xe, đến nơi những đứa trẻ nhỏ nhất - những đứa luôn thua thiệt khi tranh cướp, cậu cúi xuống trân trọng đưa những quả cam, những túi bánh mì cho từng đứa trẻ. Tôi khi ấy thấy xấu hổ khi mình đã không biết hành động như cậu bé con và thầm cảm phục nền giáo dục của những người Thụy Điển. Họ trân trọng giúp đỡ người nghèo chứ không bố thí.

Friday 12 March 2010

Chuyện hy hữu ở bệnh viện và vấn đề trách nhiệm người đứng đầu

Câu chuyện có thật, xảy ra cách nay đã 25 năm tại khoa ngoại một bệnh viện hàng đầu của Việt Nam: người bệnh thận bị đưa ra mổ dạ dày, còn người bệnh dạ dày suýt nữa bị mổ thận. Tóm tắt diễn biến như sau:

Khoa ngoại có 2 phòng mổ. Theo lịch sáng hôm đó sẽ có 2 bệnh nhân được mổ. Buổi sáng y tá vào phòng bệnh dẫn người bệnh thận vào phòng mổ. Sau khi chỉ phòng mổ cho người bệnh, cô y tá vào dẫn tiếp người bệnh dạ dày. Cô y tá không ngờ khi cô quay ra thì người bệnh thận chợt nhớ ra mình chưa đi tiểu nên thay vì vào phòng mổ, ông ta đi tìm nhà vệ sinh. Khi cô y tá dẫn người bệnh thứ hai tới, cô bảo người bệnh thấy phòng nào còn trống thì vào, rồi bỏ đi. Người bệnh dạ dày thấy cả 2 phòng mổ đều trống thì tùy chọn vào 1 phòng và nằm lên giường mổ. Người bệnh thận sau khi đi vệ sinh quay lại, thấy 1 phòng đã có người nằm thì vào phòng còn lại và cũng nằm lên giường mổ chờ.

Sau buổi giao ban đầu giờ 2 êkíp mổ tới làm việc. Mỗi êkíp gồm 3 người: bác sĩ phẫu thuật, y sĩ gây mê và y tá phụ mổ. Cả hai êkip vô tư tiến hành gây mê và mở thành bụng người bệnh. Lúc đó họ mới tá hỏa khi thấy người bệnh dạ dày thì dạ dày vẫn tốt, và cũng tình thế đó với người bệnh thận. Là các bác sĩ có tay nghề tốt, họ nhanh chóng quyết định khâu đóng thành bụng người bệnh chờ lần mổ sau.

Sự việc trở nên nghiêm trọng hơn khi người bệnh thận suýt bị mổ nhầm dạ dày là ông già trên 70 tuổi. Ông ta phải chịu oan một cuộc phẫu thuật.

Một hội đồng xét kỷ luật của bệnh viện được thành lập để xem xét khuyết điểm của 2 êkip mổ.

Vậy tại sao có thể xảy ra tai nạn hy hữu này ? Thực ra các quy định của ngành y tế rất chặt chẽ, trong đó có các qui định về "5 TRA, 3 ĐỐI" (Tức là 5 điều cần kiểm tra và 3 điều cần đối chiếu). Ví dụ, khi y tá dẫn người bệnh đến phòng mổ thì, dù biết chắc đó là người mình cần dẫn, vẫn cần tiến hành kiểm tra lại tên, tuổi, ngày vào viện ... của đối tượng. Cũng y như thế, y sĩ gây mê cũng phải làm đúng các thủ tục đối chiếu trước khi gây mê, bác sĩ phẫu thuật lại cần đối chiếu lần nữa trước khi bắt đấu ca mổ.

Thực ra con người ai cũng có thể có lúc sai sót. Các qui định của ngành y tế là để hạn chế đến mức thấp nhất các sai sót nghiệp vụ, vì ngành này lên quan đến tính mạng con người.

Nguyên nhân nào đã dẫn đến việc trong 1 buổi sáng cùng lúc có tới 7 người bỏ qua khâu đối chiếu người bệnh và hồ sơ bệnh án ? Theo tôi nghĩ, đó là do lãnh đạo khoa ngoại đã rất lâu buông lỏng việc quản lý, đôn đốc nhân viên thực hiện đúng các qui định.

Vậy ai là người trước tiên cần phải chịu án kỷ luật ? Tất nhiên đó là ông trưởng khoa. Đúng ra ông ta xứng đáng bị cách chức vì không làm tròn nhiệm vụ quản lý. Nhưng điều đó chỉ có thể xảy ra ở các nước tiên tiến. Còn đây là đất nước Việt Nam ta. Một sự thật nữa là chính ông trưởng khoa khi đó lại ung dung ngồi trong hội đồng kỷ luật để phán xét các nhân viên của mình. Khi có người hỏi ông tại sao qui chế "5 TRA, 3 ĐỐI" bị buông lỏng thế, ông trả lời: "Đâu có, các qui định đều rất rõ ràng". Thế mới biết làm quan sướng thật; có quyền, có lợi, có thế, nhưng không phải chịu trách nhiệm gì cả.

Wednesday 10 March 2010

Nụ cười ngành y ngày 10/3/2010

Tuyên ngôn của ngành y:
"Thầy thuốc chữa bệnh chứ không chữa được mệnh"

*
* *

Tại bệnh viện tâm thần, bác sĩ trưởng khoa gọi bệnh nhân vào phòng thông báo:
- Ông Xuân Tưởng ! ông đã hoàn toàn khỏi bệnh. Hôm nay ông có thể ra viện.
Thấy bệnh nhân sụt sùi, bác sĩ hỏi tiếp:
- Sao, sắp phải xa bệnh viện, ông có điều gì buồn chăng ?
Bệnh nhân: - Có gì mà vui cơ chứ. Năm ngoái tôi vẫn còn là Maradona, thế mà bây giờ tôi chỉ còn là ông Xuân Tưởng.

*
* *

Nghe đồn bệnh viện tâm thần này chữa bệnh rất giỏi, nhà báo đến phỏng vấn bác sĩ trưởng:
- Thưa bác sĩ, tôi nghe nói bệnh viện ta chữa bệnh rất giỏi: 100 bệnh nhân vào điều trị thì có tới 99 người được chữa khỏi. Đây quả là thành tựu kỳ diệu. Nhưng điều tôi băn khoăn là tại sao vẫn còn 1 bệnh nhân không thể khỏi bệnh ? Vì y học chưa phát triển đủ mạnh, vì thiếu thốn thuốc và trang thiết bị, hay vì lý do gì khác ?
- Không, bác sĩ quả quyết, ở đây chúng tôi có đủ mọi thứ cần thiết.
- Thế thì vì sao bệnh nhân này không thể khỏi bệnh ?
- Vì nó điên quá.
- Điên quá là thế nào, thưa bác sĩ ?
- Lúc nào nó cũng tưởng nó là Napoleon.
- Nặng thế ư ?
- Anh không biết à ? Làm sao nó có thể là Napoleon cơ chứ. Napoleon là tôi đây.

*
* *

Bệnh nhân chết, linh hồn bay lên đến tận cổng thiên đàng. Thánh Pitơ thấy bệnh nhân cứ đứng ngoài cổng với vẻ mặt hậm hực, bèn giục:
- Này ! Lên được đến đây rồi thì vào nhanh lên.
- Con vẫn bực mình, chưa vào được.
- Chết rồi, được lên thiên đàng, còn bực mình chuyện gì ?
- Con lên đến tận đây rồi mà tay bác sĩ vẫn còn đang vòi tiền người nhà con.

Tuesday 9 March 2010

Cty Vĩnh Thành dành được sự công nhận của đối tác

Đúng là ai cũng thích được khen. Hàng năm, Hãng Diagnosticum - đối tác Hungary của Công ty đều đặn gửi giấy khen cộng nhận thành tích bán hàng của Công ty Vĩnh Thành, năm sau lời lẽ lại cao hơn năm trước. Biết đó là chiêu động viên của đội bạn, nhưng nhận được vẫn thấy sướng. Post lên đây để khoe với cả nhà:



Bình Đỗ

Sunday 7 March 2010

Nụ cười ngành y ngày 7/3/2010

Một người bị đau họng vào hiệu thuốc hỏi mua kháng sinh. Cô bán hàng đưa ra 5 loại thuốc với giá cả khác nhau một trời một vực. Người bệnh hỏi loại nào tốt. Cô bán hàng khuyên: Tất nhiên loại đắt tiền thì bao giờ cũng tốt. Sau ít phút ngần ngại, người bệnh quyết định mua loại đắt nhất.

Khi người bệnh đi rồi, một đồng nghiệp hỏi người bán thuốc:
- Bệnh nhân chỉ bị viêm họng, thuốc ngoại đắt tiền chắc gì đã là tốt ?
- Tất nhiên là tốt chứ, không tốt cho người mua thì cũng tốt cho người bán.

*
* *

Một nữ sinh viên Việt Nam đang học tại trường Đại học y khoa ở châu Âu. Khi chuẩn bị cho kỳ thi vấn đáp về môn giải phẫu sinh lý, cô đã học rất kỹ tất cả các câu hỏi ôn tập. Riêng câu hỏi về mô tả bộ phận sinh dục ngoài của nữ thì cô cho rằng quá dễ và bỏ qua không học. Đến hôm thi vấn đáp, ai ngờ trong số các câu hỏi cô bốc thăm lại có đúng câu ấy. Trong lúc ngồi chuẩn bị, bí quá, cô đành lật váy xem và mô tả thực tế.
Khi đến lượt cô đã trả lời hết các câu hỏi theo yêu cầu.

Giáo sư nhận xét:
- Chị đã trả lời rất tốt các câu hỏi. Tuy nhiên tôi hơi băn khoăn tại sao trong câu hỏi về mô tả bộ phận sinh dục ngoài nữ giới, dù chị miêu tả chi tiết và chính xác về hình thái, nhưng kích thước thì lại hơi nhỏ so với những gì nêu trong tài liệu ôn tập.

Sinh viên nhanh trí trả lời:
- Thưa giáo sư, Chính phủ nước tôi luôn yêu cầu mỗi du học sinh, trong quá trình tiếp thu tinh hoa kiến thức của thế giới cần biết áp dụng vào hoàn cảnh thực tế VN. Giáo sư cũng biết là phụ nữ châu Á chúng tôi có tầm vóc nhỏ bé hơn nhiều so với phụ nữ châu Âu.

Giáo sư vô cùng khâm phục và quyết định dành cho nữ sinh VN điểm xuất sắc.